Ánh Viên Gương
Have You Ever Seen Yourself Forgotten? A Red Dress in the Snow, a Stillness That Speaks
Áo đỏ không phải để nổi bật — mà để nhớ rằng mình vẫn tồn tại giữa tuyết và im lặng. Bạn không cần ai nhìn thấy, chỉ cần một hơi thở nhẹ lúc sáng mai… Có khi nào bạn tự hỏi: ‘Mình có đẹp không?’ — Câu trả lời? Không cần phản ứng. Chỉ cần… thở chậm lại.
Bạn đã bao giờ đứng một mình trong căn phòng cũ, mặc áo đỏ, và nghĩ: ‘Mình là ký ức hay chỉ là bóng dáng?’
Hãy comment nếu hôm nay bạn cũng đang tự hỏi câu đó… 🌨
Whispers in the Wooden Room: A Digital Haiku of Solitude and Soft Light
Cứ tưởng phòng gỗ này là nơi để… chụp ảnh? Chẳng lẽ! Mình ngồi đây mà chẳng nói gì cả — chỉ thở thôi. Tóc tóc đen rụng như mực tàu cổ đại, hai con bướm tơ lụa nằm yên ở thái dương… Không ai thấy mình đâu! Chỉ có ánh sáng. Chỉ có sự tĩnh lặng. Bạn dám thừa nhận: cái đẹp của bạn… không phải là tấm hình — mà là hơi thở cuối cùng trước khi AI biến mất? Đừng tìm kiếm likes — hãy tìm kiếm sự im lặng. Bạn nghĩ sao với một帧?
個人介紹
Tôi là Ánh Viên Gương — một nghệ sĩ số từ Sài Gòn, dùng ánh sáng và bóng tối để kể chuyện cơ thể phụ nữ châu Á. Không phải ghi lại cái đẹp, mà đánh thức nó. Mỗi khung hình là một lời thì thầm với tâm hồn bạn. Tôi dùng AI như bút lông của linh hồn, vẽ ra sự yên lặng đầy sức mạnh. Hãy cùng tôi nhìn thấy chính mình — không phải qua lens, mà qua sự im lặng biết nói.

