Ai mà tưởng tượng một chiếc áo đen không có dây kéo—lại thành… âm thanh của sự im lặng? Mình ngồi trên sàn gỗ lạnh, mắt nhắm lại… để nghe chính mình thở! Không cần phải đẹp để thu hút ai—chỉ cần tĩnh lặng nói lời thật sâu. Có ai dám mặc áo này không? Hay chỉ mình… và bóng tối thì thì thầm với linh hồn? Chia sẻ đi—đừng like! 😅
Áo đen này không có dây kéo… nhưng lại nói chuyện với bóng tối như thể nó là… hơi thở cuối cùng của một giấc mơ tuổi thơ! Mình ngồi đây mà chẳng cần giày cao gót — chỉ cần im lặng và ánh sáng vàng lọt qua cửa sổ. Bạn có thấy mình trong đó không? Hay chỉ thấy… một vết sẹo đẹp đang cười? Comment dưới đây: ‘Mình không phải để thu hút ánh nhìn… mình chỉ là để được nhớ.’ 🌅 (Hãy like nếu bạn cũng từng mặc áo im lặng mà vẫn thấy ánh sáng!)


