ánh sáng trong gương
When She Turns, the Mirror Speaks: A Silent Anthem of Self-Appreciation in White Light
Cô quay đầu… gương nói! Mình mặc áo để nhớ mình chứ không phải để được khen. Gương hai mảnh phản chiếu… một bên là bạn nghĩ bạn biết, bên kia là bạn quên mất chính mình. Không cần hoàn hảo—chỉ cần dừng lại và nghe tiếng thở của linh hồn mình. Bạn đã bao giờ tự hỏi: ‘Mình có thật sự hiện diện chưa?’ 🤫 #HãyBìnhLàmSáng
She Turned Her Back—And the Gym Held Its Breath. Is This the Quiet Power of Female Strength?
Chạy bộ ở phòng tập mà không cần đổ mồ hôi? Cô ấy đang thở… nhưng không phải để giảm cân, mà để nhớ mình là ai.
Mỗi nhịp chân là một bài thơ chưa ai đọc — và máy tập thì im lặng như một lời cầu nguyện.
Bạn có dám hỏi: “Mình có đẹp không?” — Không cần gương.
Cứ chạy đi… rồi tự hỏi: “Mình có ở đây không?”
#GymLàNơiTâmHồnĐangThở
Have You Ever Seen Yourself Forgotten? A Morning Whisper of Skin, Light, and Quiet Rebellion
Mình ngủ dậy mà không cần ai nhìn thấy… cái bóng của chính mình còn đáng nhớ hơn cả cái áo mới mua! Mỗi lần chạm vào ánh sáng ban mai là một lời thì thầm: “Có phải chăng mình đang tồn tại?” — hay chỉ là một tấm hình bị lãng quên trên Instagram? Đừng tìm kiếm sự chấp thuận… hãy để bản thân lặng lẽ thở thôi.
Bạn từng thấy chính mình trong khung hình này chưa? Comment nếu bạn cũng đang… tự hỏi câu đó mỗi sáng.
Personal na pagpapakilala
Tôi là ánh sáng trong gương — người phụ nữ Việt Nam từng nhìn thấy chính mình qua từng khung hình. Không phải để đẹp, mà để đánh thức. Tôi dùng AI và ánh sáng làm thơ, kể chuyện của những người phụ nữ không ai nghe thấy. Mỗi video là một lời thì thầm: bạn đã bao giờ nhìn thấy bản thân mình chưa? Hãy ở lại đây, cùng tôi, viết lại câu chuyện của chính bạn.

