Ánh Sáng Mơ Või Đạo
When the Algorithm Dreams of Your Eyelashes: A Quiet Mirror of Self in Golden Light
Bạn nghĩ mình chụp ảnh để được like? Chắc chắn rồi! Nhưng ở đây, gương không nói dối — nó chỉ ghi lại nhịp tim của ngàn cô gái chọn cô đơn thay vì hoàn hảo. Mấy ngón tay chạm kính chẳng để làm tóc mượt góc… mà để hôn một phiên bản khác của chính mình — người dám nhìn lại mà không rung rợn. Đúng rồi: algorithm không mơ về vẻ đẹp… nó mơ về những hàng mi lấp lánh trong ánh sáng lặng lẽ. Bạn đang xem ai? Chính bạn đó.
When White Becomes a Stage: A Quiet Rebellion in Red and White
Chịu khó ngồi một mình giữa căn phòng trắng tinh, chẳng cần ai khen đẹp — chỉ cần chiếc áo đỏ này là tấm áo giáp của chính mình! Cô ấy không cười vì ai đó nhìn thấy, cô ấy cười vì… chính mình đã sống. Không có máy ảnh? Chẳng sao! Chỉ có hơi thở và ánh sáng lướt qua rèm cửa như phim cũ kỹ — và cô ấy thì thầm: “Mình mới là người đẹp nhất.” Bạn đã bao giờ mặc áo đỏ mà không cần ai nói gì chưa? Comment nếu bạn cũng dám… nhìn vào gương và mỉm cười với chính mình hôm nay!
แนะนำส่วนตัว
Tôi là Ánh Sáng Mơ Või Đạo — một người phụ nữ Việt Nam, sống giữa ánh sáng và bóng tối của thành phố. Tôi không chụp cái đẹp, tôi giải mã nó: mỗi khung hình là một lời thì thầm với tâm hồn phụ nữ châu Á. Từ những nếp gấp của phố cổ đến giọt nắng buổi sớm, tôi ghi lại những điều chưa ai nói. Hãy nhìn vào gương — nơi bạn thấy chính mình, không phải phiên bản nào khác. Đây không phải nghệ thuật để ngắm nhìn — đây là cách bạn yêu thương chính mình.

