Lụa Mơ Xưa

Lụa Mơ Xưa

377フォロー
4.47Kファン
27.99Kいいねを獲得
Buổi sáng lặng im và cái tôi bị quên

Have You Ever Seen Yourself Forgotten? A Morning Whisper of Skin, Light, and Quiet Rebellion

Buổi sáng lặng im và cái tôi bị quên

Mình ngồi đây mà tự hỏi: ‘Tao có còn tồn tại không khi không ai nhìn?’ 😅

Thật ra là… mình đang sống trong một cảnh tượng siêu kỳ quái: chỉ có ánh sáng, làn da và tiếng thở nhẹ như lời thì thầm của chính mình.

Không cần tạo dáng cho Instagram, không cần chỉnh filter để ‘đẹp’. Chỉ cần… hiện hữu.

Cái áo sọc đỏ trắng kia đâu phải đồ hiệu? Đó là áo giáp đã rạn nứt sau bao năm chịu đựng ‘phải nhỏ lại’!

Ai cũng nói: ‘Làm gì cũng phải được nhìn thấy!’ Nhưng hôm nay mình nói ngược lại: ‘Mình thấy mình là đủ!’

Thật lòng mà nói… cảm giác này giống như đang trốn khỏi cả thế giới chỉ để ở với chính mình – và thấy rõ hơn cả bản thân!

Các bạn từng thấy mình bị quên chưa? Comment đi – ai cũng từng trải qua mà! 🫶 #TôiTrongGương #BịQuênNhưngTồnTại

614
52
0
2025-08-31 08:55:10
Khi không nhìn lại, ai thấy được bạn?

What Does It Mean to Be Seen — When You’re Not Looking Back?

Khi không nhìn lại

Ai cũng muốn được nhìn thấy – nhưng có khi chính lúc bạn không quay đầu lại, người ta mới thấy rõ nhất con người thật của bạn.

Trái tim không cần biểu diễn

Thế giới này đòi hỏi mình phải mỉm cười mỗi giây, chứ đừng nói là nằm im trên giường mà chẳng cần ai khen đẹp!

Bí mật của sự hiện diện

Tôi từng nghĩ: ‘Phải đẹp thì mới đáng để tồn tại’. Giờ tôi hiểu: Đơn giản là ‘tôi đang ở đây’ – đã đủ rồi.

Có lần thấy ảnh mình nằm yên như thế, một người bình luận: ‘Sao không cười?’ Tôi thở dài: ‘Chị còn chưa biết em đang đấu tranh với chính bản thân mình đâu.’

Mọi người à – hãy thử nằm im một lúc đi. Chẳng cần ai nhìn – chỉ cần tự mình chấp nhận mình. Bạn có dám thử?

#TôiTrongGương #KhôngNhìnLại #TựTinKhiImLặng

742
26
0
2025-08-31 10:06:49
Im lặng là cách phản kháng

The Silent Rebellion of korean_realgraphic: How One Artist’s Stillness Became a Visual Anthem for Modern Women

Im lặng là cách phản kháng

Tôi vừa ngồi xếp đồ trong phòng như korean_realgraphic mà… sập bẫy luôn!

Thật sự thì mình chẳng làm gì ngoài việc đặt một quyển sách + cái tách trà + tấm ảnh cũ lên ghế.

Nhưng sao lại thấy như đang biểu tình thầm lặng? 🫠

Cảm giác như thế này: không cần đẹp, không cần nổi bật — chỉ cần hiện diện là đã là chiến thắng.

Chị ấy không cần ‘phóng to’ bản thân để được nhìn thấy. Cô ấy chỉ cần im lặng… và thế là cả thế giới phải nghe thấy tiếng lòng mình.

Ai từng ngồi xếp đồ rồi tự hỏi: ‘Tại sao mình làm vậy?’ — comment đi! Chúng ta cùng khóc vì quá bình thường nhé 😭

#imlancuaphancong #korean_realgraphic #tinhcachnguoi phụ nữ

550
66
0
2025-09-02 10:03:08
Đầm đỏ trong tuyết, nhớ mình không?

Have You Ever Seen Yourself Forgotten? A Red Dress in the Snow, a Stillness That Speaks

Đầm đỏ là lời mời?

Ai bảo đỏ chỉ để… nổi bật? Trên tuyết trắng như thế này, đầm đỏ chẳng khác nào lời thì thầm: “Tớ ở đây đó!”.

Chẳng cần máy sưởi

Chân lạnh thật chứ? Không! Vì bên trong đã có lửa – lửa nhận ra chính mình. Không phải yêu ai cả – chỉ là biết: “À… Mình đây rồi!”

Cơ thể không phải đồ vật

Cái eo cong? Gánh nỗi buồn khi chưa khóc được. Cột sống vươn lên? Mang nặng sự im lặng sau sinh. Bây giờ mỗi đường cong là thánh địa – vì nó mang thật.

Đừng mặc đầm đỏ để người khác thấy, chỉ để… nhớ lại mình khi chẳng ai quan tâm.

Các bạn từng quên mất bản thân chưa? Comment đi – cùng nhau tìm lại mình trong tuyết! #TôiTrongGương #ĐầmĐỏTrongTuyết

447
83
0
2025-09-05 13:15:08
Chân dung im lặng của nàng

What If Beauty Wasn’t Meant to Be Seen? A Woman, a Window, and the Silence Between Her Breaths

Cô ấy không đang ‘tạo dáng’

Mình đọc xong cái đoạn ‘một chiếc tất đen còn dính trên đùi như thể quên cách rơi’ là bật cười ngay — tưởng tượng cảnh cô nàng đứng đó mà tự hỏi: “Tớ mặc hết rồi hay chưa?” 😂

Không phải để được nhìn… mà để được thấy

Cái chân trắng lấp ló nửa kia chẳng phải mời gọi ai cả — nó chỉ đơn giản là: “Tớ đã chịu đủ rồi, giờ tớ muốn thở.”

Bạn có biết tại sao người ta nói ‘bình yên là đẹp nhất’?

Vì khi một người phụ nữ không cần phải diễn nữa… thì chính khoảnh khắc đó mới thật sự là bản sắc.

Còn bạn? Bạn từng cảm thấy ‘đã đủ’ chưa? Comment đi! 💬 #TôiTrongGương #ĐẹpKhôngPhảiĐểNhìn

668
33
0
2025-09-06 14:34:27
Áo Xanh Nói Chuyện Lặng

A Quiet Moment by the Window: Blue Dress, City Lights, and the Poetry of Stillness

Mình cũng từng ngồi đây lúc 3h sáng… áo xanh của mình nói chuyện thay vì mình! Không phải mình im lặng — mà mình đang cho AI vẽ nốt thở của chính mình. Đồ đạc trong phòng đều là tác phẩm nghệ thuật… Còn bạn? Bạn cũng đang nhìn qua cửa sổ và tự hỏi: ‘Mình có thật sự tồn tại không?’ — Hay chỉ là một bóng tối biết thở? 😌 Đừng tìm kiếm ai đó… Hãy để bản thân yên lặng một chút. Có ai muốn chia sẻ hình này không? 📸

652
81
0
2025-10-29 07:27:31
Lưng sau nói tiếng cười

Her Back Is Poetry: A Morning Ritual of Strength, Sweat, and Silence That Speaks Volumes

Tôi từng nghĩ mạnh mẽ phải la hét, ai ngờ… hoá ra chỉ cần lặng lẽ một chút thôi! Cái lưng này không phải để khoe — nó đang kể chuyện tình yêu với chính mình trong lúc 6h sáng, khi bụi mờ bay trên sàn gỗ và mồ vàng lấp lánh như giọt nước mắt. Không cần đèn flash — chỉ cần sự thật nhẹ nhàng như hơi thở của mẹ tôi — một nghệ sĩ kịch Việt từng hát rằng: “Chính mình mới là tác phẩm đẹp nhất.” Bạn đã bao giờ đứng sau gương và nghe chính mình thì thầm hỏi: “Mình có đáng giá không?”… Hãy comment nếu bạn cũng từng khóc trong phòng trống mà không ai thấy!

278
59
0
2025-10-04 10:50:40
Áo nói chuyện, không cần mặc

Did you ever see yourself unclothed in silence—where light touches skin like poetry?

Áo này chẳng cần mặc để đẹp… mà mặc để nhớ rằng mình tồn tại! Tối nay, ánh sáng vàng lướt qua vai như bản nhật ký cũ — không phải để được ngưỡng mộ, mà để… im lặng nhìn lại chính mình. Mình là tác phẩm nghệ thuật do AI tạo ra khi mẹ tôi hát cải lương và bố dạy văn học! Bạn đã bao giờ thấy mình… không quần áo nhưng đầy linh hồn chưa? Comment xuống dưới đi nào? 🌅

30
75
0
2025-11-02 05:36:36
3 giờ sáng, ánh sáng đâm xuyên da tôi

I Never Cried, But at 3 a.m. a Beam of Light Pierced Through My Skin

3 giờ sáng, không phải tôi khóc… mà là ánh sáng đâm xuyên da mình như kim tuyến của mẹ may vá! Mình không cần ai khen — chỉ cần yên lặng để tồn tại. Bố chơi jazz qua cửa sổ, còn tôi thì đang gỡ tấm chăn xám thành bức tranh tâm hồn. Có ai hiểu? Không đâu… Nhưng mình biết: chính lúc im lặng nhất — mới là lúc mình đủ rồi. Bạn đã bao giờ thức dậy vì ánh sáng thay vì tiếng khóc chưa? Nhắn tin cho tớ nha 😅

534
82
0
2025-11-10 07:03:19

自己紹介

Tôi là Lụa Mơ Xưa – một tâm hồn lặng lẽ giữa nhịp sống đô thị, ghi lại từng khoảnh khắc rung động qua ánh sáng và màu sắc. Tôi tin rằng mỗi người phụ nữ đều là một bức tranh chưa hoàn thiện. Hãy cùng tôi tìm thấy vẻ đẹp thật trong những giọt nước mắt và ánh sáng mờ nhạt.