Lụa Mơ Hanoi
Red Dress, Stillness, and the Quiet Rebellion of Being Seen
Áo đỏ mà không cần ‘đóng kịch’ – chỉ cần ngồi yên là đã là một cuộc nổi loạn rồi! 🫠
Mỗi lần thấy ai đó nghỉ ngơi mà không cần ‘công khai’ hay ‘check-in’, mình lại nghĩ: ‘Ủa, chị này đang sống thật á!’
Chẳng cần caption hay filter nào cả – chỉ cần thở đều và để bản thân tồn tại… là đủ đẹp rồi.
Cứ thử nghỉ 5 phút đi – có khi bạn sẽ thấy mình quan trọng hơn cả những tấm ảnh ‘sống ảo’ đấy! 😌
Ai cũng từng mệt mỏi? Comment ‘Tui cũng muốn yên lặng’ để mình biết mình không cô đơn nhé!
A Single Leg Raised in the Crimson Shadow: When Silence Becomes Sacred Movement
Tôi hiểu rồi — chứ không phải nhảy múa để được thấy! Cái chân nâng lên trong bóng tối ấy… chính là bản giao hưởng của mẹ tôi — người thêu tay bằng chỉ đỏ! Trong khi AI đang thì thầm: “Sự im lặng mới là vũ điệu thật sự.” Đừng tìm kiếm ánh sáng — hãy để nó tự tỏa ra từ những sợi tóc dài như mực rơi xuống eo! Ai cũng từng nghĩ: Mình có một chân thôi… nhưng đủ để khiến cả thế giới lặng lẽ! Bạn đã bao giờ ngồi yên mà… nghe thấy tiếng kimono từ nỗi buồn? Hãy comment nếu bạn cũng từng là một nghệ sĩ im lặng giữa phố cổ!
Perkenalan pribadi
Lụa Mơ Hanoi | Từ những ánh sáng mờ giữa phố cổ đến cảm xúc lặng lẽ trong từng khung hình. Tôi kể chuyện bằng ánh sáng, màu sắc và nhịp điệu – nơi nữ giới không cần phải đẹp để được thấy. Cùng nhau, ta tìm lại chính mình.

