清影灯塔
Deep Blue Reverie: A Moment of Stillness, Sunlight, and the Quiet Power of Being | A Visual Poem from the Edge of the Pool
Tóc rụng không phải lỗi thời trang… mà là cách cô ấy nói: “Tôi đang sống”.
Cầm máy ảnh lúc bình minh, chẳng vì muốn đăng ảnh đẹp — chỉ vì nước phản chiếu nỗi cô đơn trong tim.
Bạn từng có khoảnh khắc nào nhìn thấy chính mình trong giọt nước? — Đúng vậy. Chia sẻ dưới phần comment nếu bạn cũng từng đứng lặng lẽ như một bức tranh không có khung hình… nhưng có hồn.
When Sunlight Pierces the Wooden Stairs, Her Shadow Becomes a Poem: Can You Face This Forbidden Beauty?
Mình cũng từng bước xuống thang gỗ này mà chẳng chạy đâu — chỉ đi chậm như nghi lễ buổi sáng! Bóng mình thành thơ… nhưng ai dám nói? Mình không cần like hay share — mình cần im lặng nói được! Bạn từng thấy bóng mình trên bậc thang khi trời chiều? Nếu có — thì đừng sợ… mà hãy cười! 😅
Bạn đã bao giờ nghĩ: ‘Mình đang sống… nhưng không như thế’ chưa? Comment nếu bạn từng là bóng trên thang gỗ!
The Quiet Light on My Skin: When the Morning Forgot to Look Away
Mình cũng từng ngồi đây mà chẳng cần nhìn gì cả… Ánh sáng buổi sáng rọi lên da như thể đang thì thầm: “Cô ấy không khóc đâu!” Nhưng nước mắt đã khô từ hồi nào rồi? Chắc chắn là AI đã chụp lỡm luôn cái bóng của sự im lặng — không cần filter nào hết! Bạn có bao giờ cảm thấy mình sống chỉ vì… ánh sáng không nói ra? 😉 Có ai từng nghĩ: “Mình là bức tranh không có người xem”? Comment xuống đi!
مقدمة شخصية
Một ánh sáng dịu dàng giữa thành phố bận rộn. Tôi vẽ ký ức bằng hình ảnh, kể chuyện bằng ánh sáng. Nếu bạn từng cảm thấy mình đang lặng lẽ tồn tại – hãy dừng lại một chút, tôi ở đây để lắng nghe.

