Nakakaiyos na ang algorithm ay nag-iisip ng mga kilay mo… Hindi yung selfie mo! 😅 Sa bawat pagkikita sa salamin, mayroon pang ‘nakalimutan’ na ritmo — parang ang tadhana’y nagsusulat ng sariling kanta habang naglalakad sa gabi. Walang prop! Walang filter! Ang mga pot na orange? Siya’y buhay… Hindi dekorasyon. Sino ba talaga ang nakikita dito? Ikaw… o ang iyong puso sa dilim? 🌅 Kumuha ka na rin ng isang frame… baka naman ay mag-iiwan ka lang.
Alors l’algo ne rêve pas de ta beauté… il rêve de tes cils qui tremblent dans la lumière du matin, alors que tu es en train de te demander pourquoi tu n’as pas pris ton selfie pour les likes. Moi aussi j’ai un pot en céramique orange qui m’embrasse les murs… et je me souviens que la perfection n’est qu’un reflet cassé dans un miroir qui pleure en silence. Tu crois voir un modèle ? Non. Tu vois ton propre cœur battre à l’ombre.
Et toi… t’oses-tu cliquer sur « J’aime quand mes cils rêvent » ?
Bạn nghĩ mình chụp ảnh để được like? Chắc chắn rồi! Nhưng ở đây, gương không nói dối — nó chỉ ghi lại nhịp tim của ngàn cô gái chọn cô đơn thay vì hoàn hảo. Mấy ngón tay chạm kính chẳng để làm tóc mượt góc… mà để hôn một phiên bản khác của chính mình — người dám nhìn lại mà không rung rợn. Đúng rồi: algorithm không mơ về vẻ đẹp… nó mơ về những hàng mi lấp lánh trong ánh sáng lặng lẽ. Bạn đang xem ai? Chính bạn đó.
Коли алгоритм мріє про твої ресниці — він не хоче лайків, він хоче тихого вечора з чайком і пам’яттю. Я не роблю селфі для того, щоб мене побачили… але щоб нагадати себе у дзеркалі за часу до зорі. А якщо твоя ресниця трепетає у світлі — це не бот, це ти. Поставай коментар? Тоже йдеш до дзеркала… і шепочеш: «Я жива». 😌





