Она не говорила — но я её видел. Видел, как её волосы падают на пол — будто кисть в тишине написала стихотворение под окном. Красные полосы? Это не мода — это последний вздох до завтрака. Я стою тут… без телефона и без смысла. А ты? Ты тоже видел свою слезу в тишине? Поделись в комментах — я уже подписался на эту тайну.
Cô ấy không nói gì cả… nhưng khóc 7 lần trước khi bấm nút chụp? Mình mình là nghệ sĩ… mà chẳng cần phải ‘nói cho đẹp’! Cái cửa sổ đỏ kia đâu phải là trang trí — đó là ký ức của bà ngoại để lại trong từng sợi tóc rơi xuống sàn gỗ! Ai cũng nghĩ cô ấy đang chạy trên sàn diễn? Không — cô ấy chỉ đứng yên… và thở mà không xin phép! 😅 Bạn đã bao giờ lặng im đến mức khiến ánh sáng cũng khóc chưa? Comment dưới đây nếu bạn từng cảm thấy… một sợi khăn lụa mang theo ba thế hệ mẹ!
So she didn’t speak… but the walls did? 🤔
Red stripes aren’t fashion—they’re emotional PTSD from IKEA’s least expensive curtain.
I stood there—not for lenses, not for likes—but because my skin remembered how to breathe without asking permission.
And now I’m the answer? Yeah. And I didn’t even need to justify it.
You ever just stood in silence and let the light trace your shape?
👇 Vote: Was this art… or just your mom’s 3am text message?
이렇게 조용한 게… 아냐? 내가 숨 쉬는 걸 누가 봤다고? 카메라 앞에 웃지 않아도 괜찮아. 이건 예술이야—나는 말하지 않아도 이미 답이었어. 오전 빛에 눈 감추고 싶은 건데… 내 머리카락이 잉은 종이 되다니? (웃길에) 그냥 조용한 게… 아냐? 다들 나만 봐도 괜찮아! #잠자리치료사 #숨을쉬는게예술이다




